CHỦ ĐỀ ATGT – TRUYỆN CHUYẾN ĐI ĐÁNG NHỚ

Tháng Ba 28, 2017 11:55 sáng

CHUYẾN ĐI ĐÁNG NHỚ

 

Mùa hè vừa qua, Thiện Tâm được mẹ cho về nhà bác Việt chơi. Bác Việt là anh cả của mẹ. Nhà bác ở vùng nông thôn, bên cạnh con sông Đồng Nai.

Tâm cứ ríu ra ríu rít, lòng nôn nao muốn được đi thật sớm. Trong khi mẹ chuẩn bị đồ đạc, Tâm cứ quấn quýt bên chân mẹ và hỏi:

  • Mẹ ơi, thế về nhà bác mất bao lâu hả mẹ?
  • Khoảng 3 tiếng đồng hồ con ạ.
  • Thế đi bằng gì hả mẹ?
  • Đi bằng ô tô. khi đi trên xe, con nhớ không nghịch phá, không thò tay thò đầu ra ngoài, rất dễ gây tai nạn con nhé.

Tâm tỏ ra sốt ruột hỏi:

  • Vâng ạ. Thế có được đi thuyền qua sông không mẹ?
  • Có con ạ.

Ba Tâm từ trong nhà bước ra nói:

  • Nhưng con nghe ba dặn này: Khi đi thuyền, con phải ngồi trong lòng mẹ, không được tự ý ra mép thuyền, không cúi xuống nghịch nước, kẻo ngã nhào xuống sông, chết đuối đấy.
  • Vâng ạ. Con nhớ rồi.

Ba chở 2 mẹ con Tâm ra bến xe, có rất nhiều xe đậu trong bãi, mẹ và Tâm lên 1 chiếc xe ô tô màu xanh rất đẹp và mới, bác tài xế lái xe thật cừ, xe chạy bon bon trên đường, Tâm chăm chú nhìn bác tài xế, trong lòng rất ngưỡng mộ. Tâm nghĩ, lớn lên mình nhất định sẽ trở thành 1 bác tài xế lái xe thật giỏi.

Khi đến bến sông, Mẹ dắt Tâm xuống thuyền, bác phụ thuyền đưa cho mẹ và Tâm mỗi người 1 cái áo phao màu cam sặc sỡ. Bác nói:

  • Chị mặc áo phao cẩn thận cho cháu nhé.

Tâm thắc mắc:

  • Bác ơi, mặc cái này để làm gì hả bác?

Một cô hành khách đứng cạnh Tâm, âu yếm nhìn em và nói:

  • À, đây là áo phao, mọi người khi lên tàu đều phải mặc, để đảm bảo an toàn cho người đi tàu thuyền cháu ạ.

Bác phụ thuyền ân cần dặn dò:

  • Cháu nhớ ngồi ngoan với mẹ, không được ra mép thuyền nghịch nước nhé, nguy hiểm lắm đấy.
  • Vâng ạ.

Thế nhưng, khi thuyền vừa rời bến, nhìn dòng nước sông trong xanh mát dịu, Tâm đã quên ngay lời mẹ và lời bác phụ thuyền dặn, Tâm vụt đứng dậy khỏi lòng mẹ, chạy lại bên mép thuyền, với tay xuống để nghịch nước, mẹ hốt hoảng chạy theo em làm chiếc thuyền tròng trành, mọi người trên thuyền hoảng hốt. Bác phụ lái vội vàng nắm lấy áo Tâm kéo em đứng dậy, bây giờ mọi người mới thấy vẻ mặt xanh mét và sợ hãi của Tâm. Mẹ vội bế Tâm lên. Em òa khóc và nghẹn ngào nói:

  • Mẹ ơi con sợ quá.

Mẹ ôm Tâm thật chặt, vỗ về:

  • Không sao rồi con ạ.
  • Mẹ ơi…(Tâm ngập ngừng): Tại con không vâng lời, nên suýt thì chết đuối phải không mẹ.
  • Con biết lỗi là tốt rồi.

Tâm quay sang nói với bác phụ thuyền: Con xin lỗi bác ạ. Con sẽ không bao giờ thò tay xuống nước khi đi trên tàu thuyền nữa đâu ạ.

Bác xoa đầu Tâm và nói:

  • Cháu ngoan lắm.

Vừa về đến nhà Bác Việt, anh Hùng con trai bác Tâm chạy ra đón Tâm:

  • Em đi đường có mệt không? Có chuyện gì vui không kể cho anh nghe với.

Tâm liền kể chuyện suýt chết đuối cho anh Hùng nghe, và không quên dặn dò:

  • Anh nhớ nhé, khi đang ngồi trên tàu thuyền, đừng bao giờ thò tay xuống nghịch nước, kẻo ngã xuống sông đấy, nguy hiểm lắm anh ạ./.

 

                                                                                             Vũ Thị Bích Huệ